Bài đăng

Cô Vợ Trẻ

Hình ảnh
Gã đến công ty lúc tám giờ sáng, vẫn bộ dạng nhếch nhác đó, tóc tai xuề xòa, quần áo lôi thôi. Tôi cũng chả buồn để ý gã làm gì, quen quá rồi, chỉ nhoẻn miệng cười nói: - Anh Ba đi trễ hai phút đấy nhé! Gã cười khổ sở, không đáp. Gã gần năm mươi rồi, tóc bạc hơn nửa đầu, ấy thế mà cứ bắt một thằng chỉ ngoài hai mươi như tôi gọi bằng "anh", rõ khổ, chẳng hiểu gã nghĩ thế nào, nhưng tôi cũng mặc kệ, muốn gọi "anh" thì gọi "anh" chứ cũng chẳng mất mát gì. Nếu nhìn từ đằng xa, không thấy cái gương mặc hốc hác và mái đầu hoa râm đó thì chẳng ai biết gã đã gần năm mươi tuổi, bởi gã nhỏ xí, cao chưa tới một thước rưỡi. Tôi nhận việc ở đây chưa đầy hai tháng, anh em đồng nghiệp cũng chỉ chào hỏi qua loa chứ không thân thiết với người nào. Một lần đi cà phê có nghe mấy anh tài xế bâng quơ vài câu, bảo gã làm bốc vác ở đây những bốn năm rồi. Nghe đâu gã có cô vợ xinh lắm, còn kém gã tận hai mươi mấy tuổi cơ, mấy cậu thanh niên còn độc thân trong công ty

Dưới Chân Cầu

Hình ảnh
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi rì rào, mấy bụi tre già lao xao như đang uốn mình nhảy múa phát ra những thanh âm răng rắc quái dị. Nó tỉnh dậy, thấy ánh trăng non lấp ló sau những đám mây lớn trên bầu trời, khi tỏ khi mờ, năm sáu con đom đóm lập lòe lảo đảo bên trên một bụi cỏ rậm rạp. Đầu óc nó rỗng tuếch, mơ hồ. Nó nhớ chiều hôm nay theo người ta đi giật đồ cúng, tháng bảy âm lịch năm nào nó cũng theo người ta đi khắp nơi, giật được cái gì thì ăn cái đó, có khi là mấy khúc mía ngọt lịm, có khi lại là mấy trái cóc chua lè, hiếm lắm mới giành được vài tờ bạc lẻ. Mấy đứa trong đám toàn lớn hết cả rồi, đứa nào nhỏ lắm cũng đã mười ba, mười bốn tuổi, cao lớn hơn hẳn, tay chân lại mau lẹ, có thứ gì ngon nghẻ là tụi nó chộp hết cả, nó gắng lắm cũng chỉ lượm được những thứ còn xót lại dưới đất mà thôi. Năm nay dịch bệnh kéo dài, làm ăn thất bát, thành ra nhà nào cũng cúng toàn trái cây, xôi, cháo; tụi nó đi rã cả cặp giò, tìm mỏi hết con mắt mới thấy có một nhà rải tiền giấy. Ông

Quán Ăn Cũ: Phần Cuối

Hình ảnh
Những ngày đầu hạ nắng gắt, trên con hẻm nhỏ thấp thoáng mấy bóng người, họ hối hả chạy đi dưới tiết trời như thiêu như đốt. Ông già Hóa đã dọn đi được hơn mươi bữa rồi, cậu Hoàng chắc là cũng theo lão về đó, bà Nghị ngồi trong quán nhìn ra, thấy con hẻm đột nhiên im ắng lạ thường. Cậu thanh niên bữa trước cũng chưa thấy quay lại, chắc cậu ta cũng từ bỏ cái ý định học nấu ăn luôn rồi. Tấm biển hiệu đung đưa trước mặt, cơn gió nhỏ hiếm hoi trong ngày chợt thổi ngang qua, mấy cọng tóc bạc lõa xõa của bà cũng rung rinh theo. Tiếng ông chồng ho lên mỗi lúc một nhiều, lão ho thành từng cơn, từng cơn kéo dài. Lòng bà se lại, lão cứ nằm đó mấy tháng trời, chẳng biết bao giờ mới khỏi, cũng chẳng chịu vào bệnh viện thăm khám, lão sợ tốn tiền. Bà đi vào trong xem chừng, thấy lão cứ ho sù sụ như vậy, hai mắt thì nhắm nghiền, xem ra đã mệt lắm rồi. Lão nghe tiếng bước chân nên biết là bà vợ đi vào, cố hít một hơi thật sâu rồi yếu ớt nói: - Bà gọi cả nhà cái Mai sang đây, tôi có chuyện

Quán Ăn Cũ: Phần 5

Hình ảnh
Ông Hoá thấy bà ta đồng cảm với mình, mặt mày bỗng trở nên ủ rủ nên vội xua tay nói: - Ấy chết, đang vui mà tự dưng tôi lại kể chuyện buồn, thật là bậy hết sức! Lão cười hà hà, cố xua đi cái không khí buồn bã đang vây lấy hai người. Lão đâu có biết được cái nguyên do sâu xa khiến bà Nghị buồn như vậy, mà có lẽ lão cũng chẳng bao giờ hiểu được tại sao món rau luộc kho quẹt do con gái mình làm lại có mùi vị giống của bà đến thế. - Ngày mai tôi chuyển về quê ở hẳn luôn chị ạ! Lúc sinh thời bà nhà tôi với cái Thùy cứ nằng nặc đòi ở đó, mà tôi đâu có chịu, tôi nhất quyết phải bỏ xứ đi nơi khác làm ăn. Tới hôm nay thì hai mẹ con bà ấy cũng bỏ tôi mà đi, âu cũng là ông trời trách phạt tôi mà thôi! Cho nên hôm nay tôi tới đây chào tạm biệt anh chị, dù gì cũng là tình làng nghĩa xóm mấy mươi năm. Từ ngày cái Thùy nó mất, tôi cứ như điên điên khùng khùng, nhỡ may có làm cái gì phật lòng cũng mong hai vợ chồng bỏ qua cho! Hai năm qua, tuy lão như trở thành một con người khác, lủi thủi

Quán Ăn Cũ: Phần 4

Hình ảnh
Cả người run rẩy, mãi một lúc sau bà Nghị mới lấy lại được bình tĩnh. Ai có thể tưởng tượng nổi một người mất máu nhiều như thế mà mặt mày thản nhiên, rồi ngồi đó ăn uống, chẳng biểu lộ ra chút gì gọi là đau đớn. Đến giờ bà mới nghĩ ra, quần áo của cậu ta cũng dính đầy máu mà mình cứ tưởng chúng có màu đỏ thẫm, cho nên đứa nhỏ kia mới thốt lên những lời như vậy. Chẳng biết cậu ta bị tai nạn hay là đi đâm thuê chém mướn, nói không chừng là một tên tội phạm nguy hiểm cũng nên. Bà mới nghĩ bấy nhiêu đã rùng mình ớn lạnh, vội kéo cửa lại, khóa cẩn thận rồi lật đật dọn dẹp quán, tắt đèn đi ngủ... Bà Nghị thức dậy từ sáng sớm chuẩn bị cơm nước cho ông chồng, thấy lão còn ngủ nên bà đặt đồ ăn ở trên bàn, rồi vội vã đi ra ngoài. Bà xách theo một cái giỏ lát thật lớn, bên trong toàn là đồ dùng cho phụ nữ mới sinh. Bà còn hầm nguyên cả cái giò heo với đu đủ đựng trong hai cái cà mèn, lần trước cô Mai sinh thằng Tít bị thiếu sữa nên lần này bà chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất. Trời còn

Quán Ăn Cũ: Phần 3

Hình ảnh
- Đã hai năm rồi cụ ạ! Anh lau đi những giọt nước mắt nóng hổi còn chảy dài trên gương mặt hốc hác, cố trấn tĩnh lại. Bà Nghị tròn mắt nhìn anh. - Cái ngày thảm khốc đó... cháu thật sự không thể nào quên, không thể nào... Giọng của anh trầm xuống, đứt đoạn. Bà nhớ lại ngày hôm đó, cách đây chắc cũng hai năm rồi. Hôm đó trời rất đẹp, ngoài đường lớn ồn ào, người ta đổ xô đến chỗ cây cột đèn ngay ngã tư. Bà thấy mọi người bàn tán xôn xao, không biết có chuyện gì nên cũng đi nhanh ra đầu hẻm coi thử. Mấy chục con người đang vây quanh một cô gái đang nằm im trên vỉa hè, bà len lỏi qua đám người, chen được đến kế bên cô gái thì ôi thôi, là cái Thùy, con của ông già Hóa đây mà! Trên người cô còn mặc bộ áo dài màu xanh lam, chắc là vừa ở trường về. Bà luồng tay xuống dưới đầu cô bé, cố gắng đỡ cô ấy ngồi dậy, nhưng than ôi, cả bàn tay bà ướt đẫm, dòng máu đỏ cứ không ngừng chảy ra, toàn thân bà đờ đẫn rồi bắt đầu run lên cầm cập. Miệng bà lắp bắp phát ra những âm thanh nho nhỏ: -

Quán Ăn Cũ: Phần 2

Hình ảnh
Mấy hôm nay trời cứ mưa, mưa từ sáng đến tối. Trong quán chỉ có vài người khách đang dùng cơm trưa, bà Nghị ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời đen nghịt, trong bụng thầm chán nản. Từ ngày cái Mai nó mang bầu đứa thứ hai, đêm nào bà cũng trằn trọc không ngủ được. Hai vợ chồng nó công ăn việc làm còn chưa ổn định, sinh thêm đứa nữa thật không biết lấy cái gì mà nuôi. Biết ông chồng già còn giận đứa con gái, thỉnh thoảng bà mới dám gửi cho chúng ít tiền dành dụm được. Khổ nỗi anh con rễ của bà sĩ diện lắm, nói kiểu gì thì anh cũng không chịu nhận, bà đành phải âm thầm đưa cho đứa con gái mới xong. Từ đầu năm tới giờ, ông chồng của bà đau ốm liên miên, tiền thuốc thang nhiều lo không xuể, cái quán ăn nhỏ này thì buôn bán cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, bà muốn mua cho đứa cháu ngoại sắp sinh mấy bộ đồ sơ sinh cũng không được, mỗi lần nghĩ đến lòng bà cứ quặn lại, gương mặt già nua hấp háy lại nhiều thêm vài nếp nhăn. Ngoài trời đã ngớt mưa nhưng chưa tạnh hẳn, lớt phớt mấy hạt bé